. Trán dô lớn lên trong tình yêu không chỉ bố mẹ mà cả ông bà nội, vì thực ra bố Trán dô ngày ấy vì cái đói mà cũng chỉ ngờ nghệch trong sự ngơ ngác của Trán dô. Mẹ của Trán dô là lao động chính của cả gia đình. Đang học lớp 6 trường làng, Trán dô được tuyển vào lớp chuyên văn cấp 2 năng khiếu trường huyện. Học xa nhà mỗi sáng Trán dô được ông nắm cho nắm cơm và gói muối vừng đem theo để ăn, trong khi bạn bè được bố mẹ cho tiền ăn trưa. Trong khi nhà Để phụ mẹ kiếm gạo nuôi cả nhà mỗi buổi sáng Trán dô dậy từ 4h dù mùa đông hay mùa hè, ngồi vắt nước đậu phụ mẹ để làm đậu khuôn( đậu hũ), sáng ra Trán dô đi học, mẹ đi bán đậu. Trán dô nhiều khi nhìn đôi tay xù xì vì bị nước đậu chua ăn lở loét cũng tự ti với bạn bè cùng lứa mà nó ngại.
. Một bước ngoặt khi bố mẹ cùng đứa em trai theo chú vào tây nguyên tìm kế sinh nhai, để Trán dô lại đi học ở cùng ông bà nội đã già. Trán dô không khóc khi bố mẹ đi nhưng sau đó rất nhiều đêm ướt đầm gối vì nhớ bố mẹ. Sau này nó mới biết cả gia đình bàn rất kỹ khi để Trán dô lại với hi vọng nó sẽ thay đổi trang sách cuộc đời may ra là chỗ dựa cho bố mẹ về già. Từ đó nó không khóc nữa, mỗi sáng nó đi sớm chở theo vài quả bí xanh, mớ rau tạt ngang chợ để bán cho người ta rồi vào học. Khi có kết quả được tuyển thẳng vào cấp 3, lại một bước ngoặt cuộc đời khi chú Trán dô từ tây nguyên về, sau đêm bàn bạc với ông nội,và vài ngày sau thì đưa Trán dô đi cùng. Lần này nó khóc như mưa khi ông bà nội không đi cùng.
. Năm Trán dô học lớp 12, đã nhiều lần con bé nghe mọi người trong nhà nói với nhau chắc không có điều kiện cho nó học đại học. Nó không nói gì và dốc tâm học các môn tự nhiên nhiều hơn và rồi Trán dô làm hồ sơ thi sư phạm toán.
. Năm 2004 Trán dô đã là cô giáo dạy toán với đôi tay cầm phấn nhăn nheo, xù xì và xương tay to hơn những đồng nghiệp khác nhưng cô ấy không tự ti. Cô ấy kể lại với học trò mình về bước ngoặt khi chọn thi khối A với hi vọng khi đi học đại học để có thể dạy kèm có tiền để học. 20 năm ngày ra trường rất nhiều thầy cô giật mình khi nghe Trán dô giới thiệu mình là giáo viên toán. Và tất nhiên lâu lắm rồi chẳng ai gọi cô ấy với cái tên Trán dô.
. Trở lại câu chuyện 41 năm về trước, hi vọng của ông nội Trán dô là bố cô ấy có đứa con bình thường để nương tựa tuổi già. Và bây giờ, ngồi viết lại một số bước ngoặt cuộc đời mình, Trán dô nhớ ông nội đến nao lòng. Ở nơi chín suối ông nội sẽ yên tâm là Trán dô đã làm được tâm nguyện của ông.
. Câu chuyện về Trán dô, bây giờ là cô giáo dạy toán với hi vọng rằng trong số học trò của cô sẽ có em nào đó đọc được. Và cô mong các em sẽ có những động lực cho bản thân ở những mốc bước ngoặt cuộc đời. Niềm tin, quyết tâm và hành động thiết thực các em sẽ làm nên thành công. Đặc biệt những học sinh có hoàn cảnh, điều kiện chưa bằng bạn bè của mình.