Mẹ của con

Lượt xem:

Đọc bài viết

Nước mắt con chảy dài xuống cằm và cổ

Cũng không thể nào đền ơn Mẹ, Mẹ ơi!

Mẹ thường kể con nghe về “Ngày xửa, ngày xưa”…

Khi bé xíu con đã nghe truyện cổ

Cô Tấm hiền lành phải chịu nhiều đau khổ

Nhưng cuối cùng được sống với nhà vua.

Lọ Lem buồn tủi, hạnh phúc chỉ là giấc mơ

Cũng xinh đẹp trong đôi hài thon nhỏ

Công Chúa được ở bên Hoàng Tử

Cổ tích thường có hậu thế, Mẹ ơi!

 *

*        *

Mười lăm tuổi con đã lớn rồi,

Nhắm mắt lại con chẳng còn nghe Cô Tiên gọi

Chẳng thấy đâu cô Tấm trong ngày hội

Mở mắt ra con nghe cổ tích đời.

 *

*        *

Sao lại thế Mẹ ơi, cũng một đời người

Vì chúng con mẹ bao đêm không ngủ

Vất vả, nhọc nhằn, một đời lam lũ

Mà tóc Mẹ bạc màu nhuộm biết mấy gió sương?

 *

*        *

 Ông Bụt chẳng bao giờ hiện ra giữa đời thường

Và câu chuyện cuộc đời chẳng có đâu phép lạ

Nhưng con đã thấy Mẹ đẹp hơn tất cả

Vì thế trong đời con biết mình vẫn có một Bà Tiên…

                                                            (Cô Trần Thị Kết – Kính tặng Người Thầy đầu tiên và vĩ đại nhất của tôi)