Thơ: NGƯỜI THẦY ĐẦU TIÊN
Lượt xem:
Bao năm rồi xa mái trường thân thuộc
Hoài niệm về thầy là những kí ức trong veo
Một buổi chiều đông khi tiếng điện thoại reo:
“Chào cô bé Còi ngày xưa hay bướng bỉnh”
Ôi! giọng Nam Đàn nghe sao ngọt lịm
Ấm áp lạ kì, năm tháng chẳng đổi thay!
*
* *
Hạnh phúc vỡ òa sao mắt thấy cay cay…
Tuổi hai mươi thầy về đây dạy học
Giờ sương đã pha màu lên mái tóc
Đã bao mùa đông trút lá thầy ơi!
Chúng con giờ mỗi đứa một phương trời
Vẫn chỉ hẹn chưa một lần thăm thầy được.
*
* *
Dù kẻ qua sông đã bao lần thầm ước
Được trở về trên những chuyến đò xưa.
Thầy vẫn nhớ con dù lá đổi bao mùa
Vẫn gọi tên con như những ngày thơ bé.
Ngày tháng vẫn rong ruổi hoài sao chẳng nghỉ
Con mải miết tìm những lí tưởng cao siêu…
*
* *
Khi tuổi trẻ đi qua con vỡ lẽ bao điều
Những bài học xưa thầy thầm nhắn nhủ
Giản đơn, bình thường mà ý nghĩa như hơi thở
Để hôm nay con không lạc lối giữa phố đông
Đủ can đảm để bước qua những bão giông
Và bình thản giữa cuộc sống xô bồ, vội vã.
Thầy kính yêu như cánh diều xưa con thả
Như bài học đầu đời chao gió giữa tim con!
Đăk Song ngày 10-11-2016