Gói Bột Đậu của Mẹ – Nhị Đinh

Lượt xem:

Đọc bài viết

 

Mỗi chiều chủ nhật, con bé chuẩn bị giỏ xách cùng bạn ra phòng trọ để ngày mai đi học. Nhà nó cách trường cấp ba nơi nó đang học không xa chỉ 16 cây số, nhưng năm nay cuối cấp ba mẹ cho nó đi ở trọ tiện cho việc học. Mỗi lần đi mẹ nó không quên chuẩn bị đủ thứ nào rau sạch, nào trứng, nào là đồ ăn cho nó đem theo có khi ăn cả tuần bởi mẹ nó bảo ăn uống cho đảm bảo sức khỏe để mà học. Bạn bè nó đứa nào cũng ghen tỵ và thích thú khi xuống phòng nó chơi vì có nhiều đồ ăn tụi mà ra ngoài quán xá không có. Nó cũng rất hãnh diện vì điều đó và mỗi lần đi ra đều lỉnh kỉnh xách theo.

Thời gian thấm thoát trôi.

Như bao chủ nhật khác khi tiếng xe bin bin từ đầu ngõ, nó lại khoác balo lên và đi nhưng không cầm theo đồ mà như mọi lần mẹ nó chuẩn bị. Mẹ nó gọi với theo, ra đến sân nó quay lại lấy nhưng với vẻ mặt không vui. Lần này nó chỉ xách một túi nhỏ còn để lại, mẹ nó tưởng nó xách nặng lại lật đật xách phụ ra xe.

Con không đem đi đâu, mẹ để lại đi – Nó phụng phịu.

Ơ sao thế, bột đậu mẹ làm cho con đem mà ăn lúc bữa lỡ kẻo đói.

Thời đại này là thời đại gì rồi mẹ, người ta uống trà sữa còn con uống bột đậu, tụi nó bảo con quê mùa, mẹ cho thêm tiền con thì cho không cho thì thôi, bột đậu mẹ để lại đi– vẻ mặt Hà lúc này xị xuống. Con đi không muộn, nói rồi nó nhảy lên xe bạn đi.

Hà đi rồi mà bà Hoa cứ ngẩn ngơ còn đứng đó với bịch đồ trong đó có gói bột đậu bà lụi cụi làm khi tối. Bà không buồn vì không có tiền cho thêm con bé mà bà buồn và giật mình con bé đã thay đổi thật rồi. Bố nó mất từ khi nó vừa hai tháng tuổi, bà thương nó hơn cả mạng sống của bà. Mọi khi bà thương nó vì thiếu tình cảm cha, lâu lâu dúi cho nó ít tiền để nó bằng bè bằng bạn nó cứ chối đây đẩy. Bà nhớ lại ngay cả cách ăn mặc của Hà, quần mốt này mốt kia, rách trước rách sau, bà bảo nó thì nó nói mốt bây giờ nó thế mà mẹ. Xách bịch đồ vào nhà bà Hoa cứ bần thần cả người, rồi lẩm bẩm: con thay đổi rồi. Bà quyết định từ nay sẽ dành nhiều thời gian cho con bé, không thể để con bé đi xa quá tầm tay được. Lâu nay bà cứ nghĩ lo làm để kiếm thêm tiền cho con là đủ.

Cô giáo: Đinh Thị Nhị – Tổ Toán Tin