Quê hương tôi (Nguyễn Thị Huệ, lớp 12C1)

Lượt xem:

Đọc bài viết

Tôi kể rằng quê  hương tôi đẹp lắm!

Bốn ngàn năm ghi sách sử oai hùng,

Từ núi cao ra vùng biển mẹ

Khắp nơi nơi nhuộm đỏ giọt máu hồng.

Miền biên ải quanh năm giá rét

Nơi Trường Sa sóng cuộn biển khơi

Đảo Hoàng Sa bạt ngàn cát trắng

Miền đồng bằng lả cánh cò bay

Nền trời xanh in bóng hình cờ đỏ

Đất bạc màu mặn vị mồ hôi

Tôi hỏi rằng sao quê hương đẹp thế?

Cô cười nói có chú lính biên phòng

Đang ngày đêm căng mình nơi giới tuyến

Chĩa họng súng gìn giữ biển trời quê.

Đêm giá rét cuộn mình trong chăn ấm

Còn các chú hiên ngang đứng giữa trời

Thức giấc cùng trăng sao quên nỗi nhớ

Giữ trong tim chút tình riêng bé nhỏ

Nhuộm mái đầu thề giữ lấy biên cương.

Kia, biển mặn sóng dữ, sao nguy hiểm?

Đây, bát cơm vơi lá vội rơi vào,

Ôi! Đàn con thơ ngày ngày trông ngóng,

Bóng người vợ hiền thổn thức chờ mong.

Từ rừng xa mây đan nên nỗi nhớ,

Ngọn hải đăng nhờ gió gởi yêu thương.

Cả đời xanh xanh màu xanh của biển,

Cả đời xanh cây lá nhuộm nên xanh.

Tôi hỏi chú thế nào là tuổi trẻ?

Chú cười rằng tuổi trẻ tự quê hương.